Chủ Nhật, Tháng mười hai 15, 2024

Bó hoa rừng tặng cô và nỗi niềm cậu học sinh lớp 4 năm xưa

(SGTT) - Mỗi lần đi ngang qua dưới gốc cây đa đình Tây Thượng (thôn Nam Thành, xã Hòa Phong, huyện Hòa Vang, TP Đà Nẵng), trong ký ức tôi lại hiện lên nhiều kỷ niệm buồn vui về mái trường xưa bên cô giáo phụ trách lớp 4 của trường Tiểu học Hòa Phú năm nào.
Một cô bé học sinh bên bó hoa rừng tặng cô nhân Ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11 (Ảnh minh họa).

Cô giáo tôi tên Sen, quê ở thôn Cẩm Toại Tây, xã Hòa Phong. Ngày ấy, cô có nét đẹp giản dị, chất phát với gương mặt hình trái xoan, đôi mắt bồ câu đen lánh, nước da màu bồ quân càng tăng thêm vẻ dịu dàng, duyên dáng trong chiếc áo dài màu xanh da trời của một “giáo viên thôn nữ”. Nhưng cái đẹp về tâm hồn của cô là hơn cả, đó là sự tận tụy, nhiệt tình, trong sáng, say mê để dạy dỗ đám học sinh quê chúng tôi.

Nhà cô ở xa lại thêm đường sá đi lại khó khăn, cô xin ở nhà người bà con gần khu vực trường. Có những buổi chiều tan học, khi nắng gần tắt, cô dắt tôi dạo trên triền đồi ngắm hoa, cô chỉ cho tôi tên các loài hoa như hoa sim, hoa mua, hoa đuôi chồn, hoa dủ dẽ. Có lúc cô thì thầm bên tai tôi những truyền thuyết về loài hoa đó, lời của cô êm đềm vang vọng theo gió mùa thu miên man trên sườn đồi xa tít tắp.

Lúc bấy giờ, cô hỏi tôi: “Lớn lên em thích làm nghề gì?”. Tôi không do dự: “Thưa cô, em thích dạy học như cô”. Cô mỉm cười và xoa đầu tôi dưới ánh nắng chiều hoang sơ miền sơn cước giữa một rừng sim hoa tím biếc.

Tôi còn nhớ như in năm đó, tôi đang học lớp 4 do cô phụ trách, nhân Ngày Nhà giáo Việt Nam (20-11), tôi quyết định đến nhà thăm cô. Sở dĩ tôi phải “quyết định” bởi vì lúc bấy giờ  tôi còn quá nhỏ mà đường đến nhà cô lại quá xa, có khi đến chín, mười cây số và phương tiện đi lại bằng chiếc xe đạp cọc cạch mà lúc bấy giờ được xem là tốt nhất.

Từ sáng sớm tinh mơ, tôi đã chuẩn bị tinh thần cho chuyến đi xa chưa từng có từ khi tôi đạp xe cắp sách đến trường. Khi đi qua những dãy đồi sau trường, tôi không quên hái những nhánh hoa rừng tươi thắm còn lấm tấm sương mai để tặng cô, bởi vì cô rất thích những cánh hoa rừng hoang dại ấy.

Trên con đường dẫn tới nhà cô, có nhiều đoạn lầy lội, khó đi, nhưng cuối cùng rồi nhà cô cũng hiện ra sau cánh đồng loang loáng nước trắng xóa bởi cơn mưa bão ập về. Đến cổng nhà cô, thấy tôi, cô vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng và lo lắng hỏi: “Làm thế nào em xuống được nhà cô?".

Tôi bối rối cầm bó hoa rừng run rẩy tặng cô và ùa vào lòng cô khóc rấm rứt, cô lau mồ hôi cho tôi và an ủi vỗ về cho sự vất vả, khó nhọc vừa qua. Tôi cảm động chỉ nói được mấy câu “Em rất yêu quý cô, chúc cô khỏe mạnh để dạy dỗ chúng em”.

“Hôm nay, các em tặng hoa rừng cho cô và hát tặng cô bằng những bài hát cô ưa thích. Cô cảm thấy rất vui vì tấm lòng chân thành của các em. Với cô, món quà ý nghĩa nhất trong ngày 20-11 là các em học hành siêng năng, chăm chỉ; vâng lời cha mẹ, thầy cô; cùng nhau thi đua thực hiện tốt 5 điều Bác Hồ đã dạy”, cô bộc bạch.

Lúc bấy giờ, chúng tôi thấy cô rất cảm động, mắt cô đỏ hoe và ươn ướt. Cô ngắm bó hoa rừng, ánh mắt ngời lên niềm hân hoan, sáng ngời mà ít có dịp học sinh chúng tôi chứng kiến. Đến bây giờ tôi vẫn không quên ánh mắt ấy đã làm tôi cũng ngất ngây hạnh phúc.

Sau đó, có một số bạn nam và nữ cũng lần lượt đến chúc cô, không có quà tặng nào có giá trị ngoài mấy quả bưởi, ổi vườn nhà của đám học trò quê. Cô đãi chúng tôi một nồi sắn hông với lá dứa thơm chấm muối mè. Trong cuộc đời tôi chưa bao giờ thưởng thức cái hương vị thơm, dẻo, bùi của món ăn dân dã này trong khung cảnh ấm cúng mặc dầu bên ngoài trời mùa đông se lạnh và mưa bay lất phất.

Hình ảnh một lớp học sinh trẻ thơ làm tôi nhớ đến cô giáo ngày xưa của mình (Ảnh minh họa).

Ngày nay cứ mỗi lần nhìn các em học sinh tranh nhau hái hoa dại ven đường tặng thầy cô nhân ngày Nhà giáo Việt Nam tôi lại bồi hồi, xúc cảm và mỗi lần đi trên con đường xa vắng năm nào đến nhà cô, tôi bâng khuâng nhớ lại kỷ niệm ngày 20-11 năm xưa trong một sáng mùa đông đến nhà tặng hoa rừng cho cô giáo kính yêu.

Và đâu đây trong tiếng gió rừng thổi qua, vẳng nghe lời cô khuyên bảo vang vọng giữa rừng sim hoa tím biếc năm xưa. Và cũng trên con đường này, tôi luôn mang theo lòng rộn ràng niềm vui khó tả đã theo tôi suốt thời ấu thơ mà ngày nay khi đã trở thành cô giáo mà ánh mắt của cô ngày ấy vẫn còn ấm áp như mới hôm nào.

Tiên Sa

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây

Kết nối