Thứ Năm, Tháng Tư 18, 2024

Bàn cờ tiên trên đỉnh Sơn Trà

Lần đầu đến Đà Nẵng, thời gian lại không đủ để thăm thú các danh lam ở thành phố có nhiều điểm đến du lịch nổi tiếng này. Chúng tôi đang loay hoay bàn tính thì được cô nhân viên ở nhà nghỉ gợi ý một điểm tham quan, theo cô thì không mới và nhiều người biết nhưng ít người đặt chân đến vì đường đi khó khăn, hiểm trở. Đó là đỉnh Bàn Cờ, thuộc cụm núi Sơn Trà, có độ cao khoảng 693 m so với mực nước biển.

Tuy vậy, cô tiếp tân khuyến cáo rằng nếu chỉ đi hai người với một chiếc xe máy thì sẽ không an toàn khi gặp sự cố. Nhưng đã “lỡ” nghe nói về đỉnh Bàn Cờ, chúng tôi không làm ngơ được, bèn đánh liều mạo hiểm một phen. Đổ đầy bình xăng cho chiếc xe số thuê ở nhà nghỉ, chúng tôi “phi” thẳng sang bán đảo Sơn Trà, tìm đường lên núi.

Đường đi trên bán đảo Sơn Trà quanh co ôm vách núi, dốc ngắn, dốc dài, một bên là biển xanh sâu hút. Chạy một hồi lâu nhưng chẳng gặp ai đi trên con đường này, tôi chợt lo nếu xe máy bị trục trặc hay gặp phải điều gì đó không may thì không biết làm sao mà gọi người giúp ở nơi vắng vẻ này. Bụng lo nhưng tay vẫn rú ga lao tới. Khi gặp một resort lớn nằm ở cuối đường, đang loay hoay không biết đi tiếp thế nào thì may sao có anh bảo vệ resort đến, nghe chúng tôi bàn bạc và đã chỉ cho chúng tôi con đường độc đạo đi tiếp lên đỉnh Bàn Cờ.

Dù truyền thuyết chỉ là sản phẩm hư cấu nhưng vẫn khiến cho du khách lâng lâng khi đứng giữa không gian bao la, tận hưởng cảm giác ở chốn bồng lai tiên cảnh.
Dù truyền thuyết chỉ là sản phẩm hư cấu nhưng vẫn khiến cho du khách lâng lâng khi đứng giữa không gian bao la, tận hưởng cảm giác ở chốn bồng lai tiên cảnh.

Đó là một con đường nhỏ, dốc dựng đứng từ chân núi chạy ôm sườn núi hướng thẳng lên bị che bởi nhiều cây dại hai bên đường. Chúng tôi quyết định thay phiên nhau, một người chạy xe leo lên dốc đến một đoạn nào đó bằng phẳng sẽ dừng lại chờ người còn lại đi bộ leo núi đến nơi rồi đổi lượt cho nhau. Cứ như thế với đoạn đường hơn 6 cây số. Chiếc xe máy gầm rú, bò từ từ lên dốc.

Đi được một lúc, gặp một ngã ba đường, giữa mặt đường ai đó viết mấy chữ bằng sơn “Đi thẳng, đỉnh Bàn Cờ 6 km. Rẽ phải, hố vực sâu 6 km”. Ngắn gọn, đơn giản nhưng rất ấn tượng với chút tò mò và cảm giác hơi… rợn gáy.

Trong lúc chờ bạn lội bộ lên dốc, tôi ngắm nhìn chung quanh, cảm giác hưng phấn tuyệt vời. Cảnh vật hữu tình, lãng mạn nhưng nguy hiểm luôn rập rình, chỉ một sơ sẩy nhỏ cũng gây hậu quả khó lường. Dưới chân tôi là những bụi cây dại trổ đầy hoa trắng li ti, bò tràn ra mặt đường. Con đường nhỏ này có rất ít rào chắn tại những khúc cua ôm quanh sườn dốc núi nên chạy xe máy ở đây, người cầm lái phải vững vàng và một sự tập trung cao độ mới có thể điều khiển xe vượt qua chặng đường này an toàn. Trên đường đi, gần như chúng tôi không nghe tiếng xe nào khác ngoài tiếng xe máy của mình, xung quanh bốn bề chỉ là thiên nhiên hoang sơ. Lên cao hơn một chút, tôi thấy nhiều đàn khỉ đu thoăn thoắt trên những ngọn cây cao, miệng la chí chóe khuấy động cả một góc rừng. Thấy xe chúng tôi tiến lại gần, chúng nhanh nhảu chuyền tay chạy mất, có lẽ nơi đây vắng bóng người đặt chân đến nên những chú khỉ này còn nhát, không tinh ranh và dạn dĩ như khỉ ở Cần Giờ.

Đi được hơn nửa đoạn đường, vượt qua nhiều dốc cao và những khúc cua quanh co đến rợn người. Chúng tôi tạm dừng tại một sườn dốc thoai thoải. Lên cao, trời càng lạnh nhưng chiếc xe tội nghiệp nóng ran. Bất chợt mây mù tràn ngập, phủ một vùng hơi nước trắng mờ mịt mang theo cái lạnh ẩm ướt. Con đường trước mắt giờ càng trở nên nguy hiểm hơn khi nó mờ mờ ảo ảo, không phân biệt được bờ đường và vực sâu. Chờ một lúc cho đám mây tan dần, chúng tôi lên xe, bật đèn pha và tiến thẳng về phía trước, xuyên vào làn những cụm mây dày đặc và hơi đá đang cuồn cuộn tràn xuống từ đỉnh núi như dòng thác…

Đường đi lên đỉnh núi cheo leo, hiểm trở nhưng đầy quyến rũ.
Đường đi lên đỉnh núi cheo leo, hiểm trở nhưng đầy quyến rũ.

Đến khoảng giữa trưa, khi nhìn thấy một tấm bảng xi măng, nền xanh lá chữ trắng ghi mấy chữ “Đỉnh Bàn Cờ”, hai chúng tôi nhìn nhau thở phào nhẹ nhõm. Mất vài phút quan sát, chúng tôi theo một lối mòn len lỏi giữa những tảng đá dẫn lên một mỏm đá cao. Đó mới thực sự là đỉnh Bàn Cờ! Men theo lối mòn lởm chởm đá, leo lên một đoạn nữa, chúng tôi trong thấy pho tượng một tiên ông đang ngồi suy tư trước bàn cờ tướng chạm trên mặt tảng đá lớn.

Truyền thuyết về đỉnh Bàn Cờ kể rằng: Có hai ông tiên thường rủ nhau đánh cờ trên đỉnh núi Sơn Trà. Một hôm, ván cờ kéo dài nhiều ngày vẫn bất phân thắng bại. Bỗng gặp lúc các tiên nữ rủ nhau xuống tắm ở bãi biển phía Tây núi Sơn Trà (nay gọi là bãi Tiên Sa). Trong lúc các tiên nữ vui đùa, khiến một tiên ông lơ đễnh nước cờ và bị đối thủ chiếu bí. Bực mình vì nước cờ tàn vô phương hóa giải, tiên ông đá văng bàn cờ xuống biển, rồi bay về trời. Từ truyền thuyết đó, người ta dựng pho tượng ông tiên ngồi suy tư trước bàn cờ tướng đặt tại đỉnh này. Cũng từ đó mà có địa danh đỉnh Bàn Cờ.

Vào những ngày trời trong, từ trên đỉnh núi Sơn Trà, có nhiều vị trí để ngắm nhìn toàn bộ thành phố Đà Nẵng, vùng núi non Hải Vân, vịnh Liên Chiểu và khơi xa biển Đông. Hôm chúng tôi đến đây, mây mù dày đặc che kín xung quanh nên cảnh vật mờ ảo, lúc ẩn, lúc hiện… thật đáng tiếc.

Trên đỉnh Bàn Cờ, ngoài pho tượng tiên ông đánh cờ chỉ có hai chúng tôi đứng giữa trời cao, mây mù lãng đãng với cảm giác thật thoải mái, cứ như núi rừng chung quanh cũng là của mình. Chúng tôi đứng lại hồi lâu, chụp ảnh đủ kiểu rồi… xuống núi. Lượt về chúng tôi không đi lại đường cũ nữa mà đi một đoạn đường mới, cũng hồi hộp vì không biết ở con đường kia sẽ dẫn chúng tôi đi đâu.

Con đường này đi xuyên qua một khu rừng um tùm cây cối, tuy không nhiều dốc cao với những khúc cua khúc khuỷu như lúc đi lên nhưng mặt đường rất xấu, rất nhiều ổ gà, ổ voi. Xuống một đoạn, chúng tôi gặp một bãi đáp trực thăng của quân đội Mỹ bỏ hoang, cỏ mọc um tùm đã 40 năm nay. Đi xuống thêm một đoạn nữa, chúng tôi nhìn thấy một trạm radar lớn từng được ví von là Mắt Thần Đông Dương do người Mỹ xây dựng từ năm 1965, có khả năng kiểm soát không lưu trong bán kính 300 km.

Đi hết đoạn đường ấy thì chúng tôi đã đến cảng biển Tiên Sa, kết thúc hành trình lên đỉnh Bàn Cờ đầy thú vị. Nhớ lại những trải nghiệm tuyệt vời đầy bất ngờ mà chúng tôi lần đầu tiên có được, cảm giác rất khó tả và cảnh sắc thực sự hấp dẫn, mê hoặc chúng tôi như người xưa lạc vào thiên thai. Nếu có dịp khác trở lại Đà Nẵng, các đỉnh núi Sơn Trà nhất định sẽ là điểm đến tôi sẽ viếng thăm đầu tiên.

Duy Anh

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây

Cùng chủ đề

Xem người dân Sơn Trà cào nghêu mùa biển vắng

0
(SGTTO) – Những ngày dịch bệnh Covid-19 vẫn còn ám ảnh, cào nghêu là nguồn thu nhập phụ của người dân làng biển Sơn...

Tham quan Sơn Trà theo cách riêng của bạn

0
(SGTTO) - Đi vòng quanh bán đảo Sơn Trà để ngắm nhìn thành phố Đà Nẵng từ trên cao ở nhiều góc độ khác...

Kết nối