Thứ hai, Tháng năm 12, 2025

Có một người nằm trên mái nhà

Trần Trọng Hiếu -  

Anh trai tôi có việc đến nhà văn hóa, tôi đi theo cùng cho có bạn. Trong lúc anh đang làm việc của mình, tôi dạo một vòng quanh những kệ sách khóa chặt, kê sát tường đầy những quyển sách bụi bặm nằm trong đó buồn thiu màu cũ kỹ. Bất giác, tôi phát hiện một trong số những chiếc tủ kia không khóa.

d87c523b9413912f2a4ca4d4e6c6c84d

Mở cửa, những quyển sách hiện ra trong mắt tôi như báu vật. Những quyển sách cũ tôi chưa từng nhìn thấy bao giờ bốc mùi của giấy mốc và bụi bẩn. Trong số đó, tôi đặc biệt chú ý đến một tựa sách bay bổng – quyển sách xuất bản năm 1998 của tác giả Phan Triều Hải – Có một người nằm trên mái nhà.

Câu chuyện kể về một người đàn ông có một căn nhà kỳ lạ với sở thích cũng kỳ lạ nốt là nằm trên mái nhà ngắm bầu trời đêm. Đó là công việc của anh ta và công việc này sẽ kết thúc khi anh ta nhìn thấy ngôi sao chổi Hale- Bopp theo giao kèo với vợ mình. Chỉ là một câu chuyện của một người đàn ông kỳ lạ nhưng sở thích kỳ lạ của anh ta lại trùng khớp với sở thích của tôi.

Theo tính chất bắt cầu trong toán học, chết tiệt, tôi cũng là một gã kỳ lạ. Mà kỳ lạ thì đã sao khi người ta thích nằm trên mái nhà và ngắm nhìn bầu trời bao la kia? Kỳ lạ thì đã sao khi người ta cảm thấy đến là chông chênh giữa cái thế giới này, cố nhìn ngắm bầu trời đêm như tìm kiếm thứ gì đó hoặc chỉ đơn giản là đếm những ngôi sao lấp lánh mọc đầy trên bầu trời vạm vỡ kia để nguôi ngoai bớt đi phần trống trải trong tâm hồn mình.

Không hiểu sao tôi luôn có cảm giác rằng chẳng mấy chốc là tôi sẽ mọc thêm cánh và có thể bay nếu tôi cố gắng ngắm nhìn bầu trời ấy thêm một chút nữa. Vậy nên, tôi hay leo lên sân thượng nhà mình mỗi buổi hoàng hôn và đêm dần buông. Tôi sẽ ngồi ở đó rất lâu, thừ người ra suy nghĩ nhưng không suy nghĩ một thứ gì cụ thể cho đến khi trời tối mịt và phố lên đèn. Tôi ngắm trăng sao như một thi sĩ. Tôi không biết làm thơ nhưng lại thơ thẩn khi vểnh tai nghe tiếng chuông và giọng kinh cầu của ngôi chùa gần nhà vọng đến. Khi những âm thanh đó kết thúc, tôi lại nghe tiếng gió khe khẽ rít, cảm nhận nó dịu dàng mơn trớn cơ thể mình như một bàn tay.

Hôm nay đọc một câu chuyện trong quyển sách nhỏ mỏng tênh vậy mà giúp tôi định hình được một loạt những thói quen và cảm xúc kỳ lạ mà tôi ngỡ chỉ mỗi mình mới có. Những điều lạ lùng đó thật khó khăn để kể cho ai đó nghe một cách mạch lạc và dễ hiểu. Để họ thấu được tâm can mình, hiểu, cảm thông và để họ ngừng hỏi tại sao và bắt đầu chấp nhận cái kỳ lạ của tôi như một lẽ dĩ nhiên.

Lạ thay, hôm nay, chỉ một quyển sách, một câu chuyện dài tự động tuôn ra không ngừng lại được. Tựa như chính tiếng lòng mình đang thổn thức kể lể câu chuyện của nó, hồi sinh những cảm xúc ngỡ như đã rêu phong bấy lâu.

Anh trai nhắc tôi về. Anh đã hoàn tất công việc của mình khá lâu nhưng vẫn cố kiên nhẫn chờ tôi đọc xong sách. Quyển sách đọc chưa xong nhưng tôi vẫn trân trọng gấp nó lại và để vào kệ. Một ngày nào đó tôi sẽ trở lại, đọc cho bằng hết câu chuyện kỳ lạ này để an tâm rằng ở đâu đó cũng có một người nằm trên mái nhà.

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây

Kết nối